Chương 41
Thở
không ra hơi chạy đến cửa phòng, nhấc chân lên chuẩn bị đạp, thật là khủng
khiếp ah! Vốn chỉ nói tiếng động vật với Jung Yunho thì không sao, hiện tại
ngược lại, toàn bộ thế giới! Ngoài Jung Yunho ra thì không ai có thể nói chuyện
bình thường với tôi, ô ô!! Quá kinh khủng, ba vốn vì chuyện Jung Yunho hôn mê mà
muộn mấy ngày chưa rời đi, hiện tại tôi phải từ biệt ba thế nào ah!!!!!
Cửa
mở, một chân nâng lên định đạp mất đà, suýt nữa khiến tôi ngã.
“Nổi
điên cái gì vậy ah….” Jung Yunho lau tóc ướt sũng đi ra ngoài cửa, tuy chuyện
này không liên quan đến cậu ta, nhưng nhìn bộ dạng khoan thai của cậu ta, tôi
rất tức giận, hung hăng kéo khăn mặt cậu ta đang lau xuống đất, điên cuồng giẫm
đạp. Đúng, đúng vậy, chuyện này không liên quan đến cậu ta, nhưng là! Liên quan
đến Jung YunJae! Jung YunJae! Tôi hiện tại thật muốn treo ngược bà lên mà chọc
bảy tám chục đao!!!!!!!!!!
Jung
Yunho yên lặng nhìn tôi hò hét lung tung như kẻ điên, đến khi hết sức rồi đặt
mông ngồi xuống dất.
“Tôi
hiện tại chỉ có thể nói chuyện với cậu….” Cả đời chưa từng chán nản như bây
giờ.
“Tôi
biết rõ ah.” Đầu bị vuốt nhẹ, phẫn nộ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt ôn nhu tươi
cười của Jung Yunho, tức giận lập tức bớt đi đến chín phần.
“Làm
sao bây giờ?....’
“Viết
ra giấy ah!”
“!”
“Cậu
có thể giả bộ bị đau học, sau đó mang theo giấy bên người để viết nếu có điều
muốn nói.”
“Cái
này có thể dấu diếm bao lâu ah….” Bảo tôi mang theo giấy bên người? Dừng, nếu
nói nhiều không phải mệt chết tôi à!
“Không
phải nói thuốc chỉ có hiệu lực ba ngày sao?”
“Huh…
Đúng nha.” Kinh hỉ ôm lấy cậu ta, ai? Không đúng, cậu ta sao biết được thuốc
chỉ có hiệu lực ba ngày?! Phẫn nổ bỏ qua cánh tay cậu ta đang định ôm tôi.
“Cậu!
Cũng biết!” Cậu ta rõ ràng cũng biết!
“Cái
này….” Jung Yunho quay mặt đi. Hừ! Điển hình của việc trong nội tâm có quỷ!
….
“Cộc
cộc cộc….”
“Con
trai! Mở cửa!!!!”
Không
ổn, ba đã đến. Bối rối nhìn về phía Jung Yunho, tên kia xua xua tay một bộ
không có cách. Xong đời, tôi thật sự bị đưa vào vườn bách thú rồi…
“Jaejoong!
Tôi nghĩ ra một cách hay!” Chẳng muốn quay đầu nhìn cậu ta, với chỉ số thông minh
của cậu thì liệu có thể nghĩ ra cách gì.
“Nói
đi….”
Cậu
ta cười: “Cậu có thể nói chuyện với tôi ah!”
Nhíu
lông mày: “Có ý gì?”….”
“Nghĩa
là, mỗi khi cậu muốn nói chuyện với người khác, thì nói với tôi, tôi nghĩ hẳn
là được.” Trong lúc nói còn thừa cơ ôm lấy tôi sờ soạng hai cái, bất quá phương
pháp này có vẻ ổn, hừ, không so đo với cậu!
“Cộc
cộc cộc!!!”
“Kim
Jaejoong!! Nếu không mở ba liền phá cửa đấy!!!!” Ngoài cửa kiên nhẫn của ba
cũng đến cực điểm, lắc lắc đầu, chạm vào nắm đấm cửa.
“Tên
nhóc thối! Lâu như vậy mới mở cửa!” Cửa vừa mở, ba chật vật đi vào, dò xét nhìn
tôi và Jung Yunho, huh? Sao lại nhìn chằm chằm cổ tôi? Có cái gì sao…
Vừa
định mở miệng hỏi ba tìm tôi làm gì, đột nhiên nhớ tới tác dụng phụ chết tiệt,
vội vàng quay đầu sang Jung Yunho.
“Ba,
vội tới tim con như vậy, có chuyện gì phát sinh sao?” Yes! Thật sự có thể! Ha
ha ha.
Ba
rụt cổ lại: “Con trai, ba con ở chỗ này mà.”
Tôi
vẫn mỉm cười như cũ nhìn Jung Yunho: “Con biết rõ ah.” Bà nội ơi, Jung Yunho
cậu đừng có nhìn chằm chằm vào bổn đại gia như vậy!
Ba
vươn tay lắc lắc trước mặt tôi: “Con nói chuyện sao lại nhìn Jung Yunho? Ba
khủng bố như vậy sao?!”
Oan
uổng ah…. Jung Yunho mới là kinh khủng nhất, không nghĩ tới tôi cả đời (Hoặc là mấy ngày?) đều phải nhìn mặt
cậu mới có thể nói chuyện sao?!!
“Thúc
thúc, mắt Jaejoong mấy ngày nay khó chịu, phải nhìn thẳng như vậy.” Jung Yunho
thân mật chỉ chỉ mắt của tôi, mắt của cậu mới phải nhìn thẳng ah!
“Nhìn
thẳng? Đây là bệnh gì vậy?” Ba nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên dùng lực đập trán:
“Thiếu chút nữa quên mất! Ta hôm nay phải đi rồi! Hai đứa sao không ra tiễn!
Mọi người đều đang xếp hàng rồi kìa!”
Nhanh
vậy sao, tôi còn tưởng vài ngày nữa mới đi.
“Thực
xin lỗi ba ah, bọn con đang luyện tập nên từ biệt ba thế nào!” Nói đúng ra là đang
luyện nhìn mặt Yunho. Ô ô…
“Nhanh
đi xuống đi! Ta còn tưởng hai đứa đang làm chuyện xấu!!” Sao ba lại nhìn chằm
chằm vào cổ con…
Trên
đường đi, ba không ngừng quở trách tôi và Jung Yunho, đến nơi, ba lại biến hóa
nhanh chóng, hai tay chắp lưng, một bộ người lãnh đạo trầm ổn. Bất quá, hàng
người này dù không đông nhưng cũng coi như là chỉnh tề… Lấy Changmin và Junsu
làm chuẩn, khoảng hai ba chục người thần sắc nghiêm túc, nhìn chúng tôi đi ra,
mắt dõi theo từng bước của chúng tôi, ah…. Cảm giác không tệ lắm….
“Tiểu
Kim ah, cậu ra rồi.” Jung thúc thúc không biết từ nơi nào xuất hiện, trong tay
còn cầm microphone, vẻ mặt tươi cười đưa ba tôi. Jung thúc thúc, cháu bảo thúc
này! Làm nam nhân phải có nghĩa khí một chút!
Ba
tiếp nhận microphone, nhìn khắp nơi (Kỳ
thật cũng không nhiều người lắm). Tôi thực sợ ba nói một câu “Chào các đồng
chí”.
“Thời
gian đến đảo không lâu nhưng tôi đã trải nghiệm sâu sắc phong cảnh nơi đây.” Đi
tới đi lui cũng chỉ đén vườn hoa, còn nói phong cảnh cái gì….
“Thật
sự là không nỡ rời mọi người! Nhưng là! Không nói nữa, nói lại rơi nước mắt.”
Vậy ba còn nháy mắt làm gì…
“Tóm
lại, hi vọng mọi người chăm chỉ làm việc. Đừng phụ hy vọng của tôi với mọi
người!” Ba làm động tác cố gắng lên. Mọi người phía dưới đều nước mắt lưng
tròng, cố giơ tay đáp, Jung thúc thúc còn kích động hơn che mặt khóc rống: “Nói
thật hay ah!!...”
Có
khoa trương như vậy sao?...
Tôi
và Jung Yunho đợi mãi, ba và Jung thúc thúc rốt cuộc vẫy tay chào lên máy bay
tư nhân.
Hô…
Lau mồ hôi trên trán, thật muốn đi ngủ ah.
“Mệt
chết đi được.” Park Yoochun dùng tay làm quạt đi đến trước mặt chúng tôi: “Đầu
năm nay làm diễn viên quần chúng cũng không dễ ah.”
Há
hốc mồm, cuối cùng vẫn nhìn Jung Yunho, giả bộ sửa lại cổ áo cho cậu ta: “Diễn
viên quần chúng gì?”
“Ai
nha, còn không phải Jung thúc thúc đưa bọn tớ không ít hoa quả, nói muốn để ba
cậu trước khi đi cao hứng một chút, đứng dưới nắng lâu như vậy, đương nhiên
không dễ dàng chút nào rồi…”
“Tớ
vừa nãy đâu có thấy cậu ah.”
“Ha
ha… Tớ trốn đằng sau một người cao to để bớt nắng, nếu không chắc phải phơi
nắng ah, bọn Changmin ngốc như vậy, không nên đứng đầu tiên, rất nắng ah…” Hừ,
chỉ có cậu mới nghĩ mấy trò như vậy.
…..
Chương 42
Khinh
bỉ liếc Park Yoochun nếu như không phải hiện tại không thể nói với cậu ta, bổn
đại gia đã sớm hai tay chống nạnh tiến hành giáo dục tư tưởng với cậu ta rồi.
“Không
cần kín đáo liếc tớ như vậy….” Yoochun thẹn thùng giậm chân: “Su Su sẽ ghen
đấy.”
“….”
Xin nhờ! Tớ biết rõ bệnh tự kỉ của cậu nặng đến mức nào ah! Chẳng lẽ cậu không
có cảm giác bị ánh mắt phẫn nộ như lưỡi dao quét qua sao?!!!
Hít
sâu một hơi, cười khinh bỉ kéo Jung Yunho trở về, kìm nén đến chết mất! Không
phải tôi không muốn đối mặt với Jung
Yunho mắng
Park Yoochun, mà là, vẻ
mặt không có hảo ý của Jung Yunho thật sự là đáng ghét!
“Jung
Yunho, đời trước tôi nợ cậu hay sao! Tôi sao lại biết… Ai nha!” Đỉnh đầu bị cốc
một cái, đang thao thao bất tuyệt liền dừng lại. Bà nó, là ai!
“Vị
thuần thú sư của tôi ~ Cậu bao giờ thì bắt đầu ~?” Quay đầu lại, thanh âm của
Kim Hee Chul biến thái truyền đến.
“Kỳ
kỳ kỳ!.... Ô lê quang quác!....” Cảm xúc kích động, quản việc của anh ta làm
gì, cứ nói trước đi…. Tôi vừa nói tiếng động vật gì vậy? Là do tôi tài hèn sức
mọn tiếp xúc quá ít động vật? Hay là tôi lại có thể giao tiếp với người ngoài
hành tinh? Ai ôi!!! Này…. Tôi có thể kiếm tiền từ cái này rồi!
“Cậu,
cậu vừa mới nói cái gì?” Kim Hee Chul gẩy gẩy sợi tóc đỏ, đến gần vài bước.
Bất
đắc dĩ quay đầu sang hướng người nào đó (động
tác này hôm nay tôi làm đến cổ đau nhức rồi), Jung Yunho vừa thấy tôi nhìn
chăm chú mình, liền cười tươi như hoa.
“Ngài
Hee Chul! Xin hỏi! Tôi! Lúc nào! Đáp ứng! Làm thuần thú sư cho anh! Vậy!....”
Xin đừng trách tôi dùng thật nhiều dấm chấn than a, thật sự là, Jung Yunho! Cậu
đừng bày cái vẻ mặt buồn cười như thế với tôi!!!
“Hỏi
Jung Yunho ấy ~” Tôi nói rất tốn sức, Kim Hee Chul ngược lại nói vô cùng nhanh,
lại rất tùy ý.
Người
nào đó một giây trước còn tươi cười, nghe một câu Kim Hee Chul nói liền lập tức
nghiêm mặt, bày ra tư thế đang nghiên cứu gì đó. Tuy phản ứng bình thường của
tôi chậm một chút, nhưng thời điểm mấu chốt, ví dụ như hiện tại, phản ứng của
tôi sẽ trở nên nhanh nhẹn dị thường, nhẹ nhàng vung tay, nắm cổ áo, dùng sức
một chút, răng lóe sáng nhe ra, mắt cũng nheo lại.
“Nói!
Chuyện gì xảy ra!” Khí thế kia! Nhớ năm đó Bao Thanh Thiên xử án cũng không hơn
chút nào!
Jung
Yunho vừa thấy bộ dạng trừng mắt lạnh lùng của tôi, nụ cười ban nãy lập tức vứt
đi, ra vẻ vô tình. Hừ…. Tôi chỉ là giả vờ thôi, cậu đừng có đem tôi đi bán
thật! Bán thôi thì cũng được, nhưng dù sao cậu cũng phải nói rõ tôi bán đi được
bao tiền a!
“Dài
dòng ~”
“Ba~!...”
Đỉnh đầu lại bị một trận đau nhức, tức giận quay đầu lại, Kim Hee Chul vẻ mặt
nhàn nhã vẫy vẫy cây quạt, OMG! Nhìn kỹ mới biết tên này vậy mà mặc sườn xám?!
Mấu chốt nhất là dưới sườn xám còn có…
“Ba
~ Ba ~!!”
“Sắc
lang! ╭(╯^╰)╮...”
“(╰_╯)#...” Cảm nhận được ánh mắt cực nóng của tôi lướt qua lại giữa hai
chân mình, cái quạt sắt kia (Là quạt sắt
a? Ít nhất cũng phải bằng inox đấy!) lần nữa lại tiến hành công kích lên
đầu yếu ớt của tôi! Y như pháo nổ vậy! Vốn đầu đã đau, nay lại càng đau hơn!
Nhưng sự thật vẫn cần làm sáng tỏ, tôi là sắc lang sao? Trên đầu gối của Kim
Hee Chul, cuối vạt sườn xám bên chân buộc một ngọc bội rất tinh xảo, bổn đại
gia vừa rồi nhìn chẳng qua là vì xác định chữ ở bên trên! Một chữ “Han”! Thì ra
là thế, hiểu rõ gật đầu.
“Ba
ba ba!!!....”
“…”
Tôi thực không có hứng thú với chân của anh, nếu như muốn xem, tôi lúc nào cũng
có thể kéo quần Jung Yunho ra mà xem đấy!!!
Cẩn
thận xoa xoa đầu, tên Kim Hee Chul kia nhấc vạt áo lên xuống thay quạt.
Ánh
mắt lặng lẽ quét qua, liền thấy Jung Yunho cúi lưng đang định chuồn đi. Muốn
chuồn? Không có cửa đâu!!
“Muốn
chuồn đi nơi nào?! Huh? Giải thích rõ ràng rồi chúng ta chậm rãi đi bộ về ah ~”
Cười lạnh véo mặt bánh bao xúc cảm rất tốt đến biến hình, cho cậu biết tay!
“Ai
nha, kỳ thật cũng không thể trách tôi ah….” Jung Yunho đáng thương thì thầm bên
tai tôi (Xem đi xem đi, lại là bộ dạng
làm nũng! Trước khí thế hào hùng lắm mà! Tôi run rẩy vài cái….): “Cậu còn
nhớ Tiểu Miêu không?”
Không
thoải mái lắc lắc đầu, nói chuyện thì nói chuyện a, đừng có thổi khí vào tai
tôi! Tiểu Miêu? Là cái con hổ kia sao? Lại lần nữa run rẩy, nhỏ giọng đáp: “Nhớ
rõ….”
“Uhm….
Anh tay lấy nó uy hiếp tôi, còn…. Ô ô, mang đến Tiểu Tiểu Miêu, Tiểu Tiểu Tiểu
Miêu, Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu…”
“Ngừng!”
Nghi hoặc nhíu lông mày: “Mấy Tiểu Tiểu Miêu là cái gì? Nó là mèo sao?” Vậy thì
có gì đáng sợ ~ Toàn bộ hầm cách thủy cho tôi!
“Không
phải!” Jung Yunho vội vàng khoát khoát tay, một thanh quạt sắt lại rơi xuống
tay cậu ta.
“Đừng
cố sức giải thích với tên ngu ngốc này, tận mắt thấy sẽ hiểu ~” Tiêu sái thu
lại quạt, bên miệng chẳng biết lấy một chiếc lá cây ở đâu ra.
“!
@# [$]%. . . &*())*##” - -|| Còn nhớ rõ người tên là Nike không? Âm thanh
lúc thổi chiếc lá này chẳng khác lúc tên Nike đó thổi sáo chút nào ah, bất quá,
Nike gọi ra một đống lớn rắn khiến người ta run lên, vậy….
“Grrừừ….”
Chương 43
“Grrừừ….”
Tiếng hổ gầm vang lên liên tiếp, bụi cỏ cách đó không xa khẽ lay động, một con
hổ trắng rất lớn nhảy ra, sau đó, con thứ hai, con thứ ba…. Miệng mở lớn nhìn
cảnh này, má ơi, nếu như con thứ nhất là hổ lớn, thì con thứ hai hay thứ ba
phải là hổ khổng lồ a!!! Mấy con đằng sau, không thể dùng từ ngữ thông thường
để hình dung, bóng của nó che hết mặt trời rồi, tôi muốn choáng luôn…
“Đây
chính là bảo bối của tôi, bảy Tiểu Miêu!” Thanh âm đắc ý vang lên bên tai, tôi
choáng váng được Jung Yunho nâng lên, mấy cái miệng to đùng đỏ lòm kia hướng về
phía tôi, thỉnh thoảng phun nước bọt dường như mang theo H2SO4
đậm đặc, giật mình một cái nhảy vào trong ngực Jung Yunho. Thượng đế ah, lần
này nếu có thể thoát khỏi miệng hổ, con tình nguyện quyên tặng cho Jung Yunho
toàn bộ tài sản của mình, Amen….
“Sao
nào? ~ Thấy rõ chưa? Có muốn để bảo bối của tôi tới gần thêm chút nữa không?!”
Rõ ràng đã chứng kiến bộ dạng thất kinh của tôi, còn giả bộ người vô tội, hừ!
Sao có thể tùy tiện thả thú dữ ra như vậy!!! Rốt cuộc vừa rồi anh ta thổi cái
bài chết tiệt gì!!!
Hữu
khí vô lực gật đầu, kỳ thật nội tâm tôi đã phát điên rồi! Nếu có thể hẳn Kim
Hee Chul đã chết vô số lần dưới lưỡi đao trong lòng tôi!!!!!
“Hừ
~ Như vậy chuyện thuần thú sư ~”
Gật
đầu, chỉ cần không để tôi bị thú thuần, cái gì cũng đáp ứng! Dùng sức ôm lấy
Jung Yunho, cậu đừng mơ tưởng trốn!
“Rất
tốt ~ Vậy hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu học, tới, ngồi đây ~” Biểu lộ ôn
nhu, động tác ôn nhu, nhưng! Vì cái gì muốn tôi ngồi vào chính giữa bầy hổ!!!!!
Nhìn
chằm chằm Jung Yunho: “Ha ha, Hee Chul đại nhân à, thời tiết nóng như vậy, mọi
người chen chúc một chỗ thì khó chịu lắm ah.” Mấy con hổ siêu bự thở ra nhiệt
khí thế kia, muốn tôi bình tĩnh ngồi vào bên trong? Sao cảm thấy như đang ăn
thịt nướng vậy? Hơn nữa tôi lại là kẻ bị ăn?...
“Ai
nha, cậu không biết rồi, đám Tiểu Miêu bọn chúng da lông mềm mại, hơn nữa thân
thể cao lớn che nắng rất thoải mái, nằm bên trên, chậc chậc, mấy cái giường cao
cấp đều không bằng a ~….” Kim Hee Chul càng nói càng hăng, mông vểnh lên, thật
sự ngồi xuống người một con hổ, thân ảnh màu đỏ nổi bật trên màu lông trắng,
cái này… Đừng nói với tôi là mỗi ngày anh ta đều trực tiếp nằm trên chúng mà
ngủ a….
“Thật
là thoải mái ah ~ Còn không mau tới!”
“Grrừừ!....”
Mấy con “Tiểu Miêu” kia tựa hồ phát hiện giọng Kim Hee Chul không vui, nhao
nhao gầm lên…. Xin nhờ, anh coi đây là nhà tắm hơi ah….
Ôm
cổ và tay Jung Yunho, cẩn thận bước về phía trước, cảm giác giống như đang bị
tra tấn ah, tiếng thở càng lúc càng lớn, trên mũi ngứa ngứa, mở to mắt, một con
hổ liền thỉnh lình phía trước, râu bạc trắng rung rung không ngừng quấy rối hai
má tôi, tôi thật sự sợ tới mức ngay cả kêu lên cũng không được, một lần nữa
quay đầu lại, không thấy thân ảnh Jung Yunho, cúi đầu, má ơi! Tôi đang nằm trên
người một con hổ, hơn nữa còn thấy Jung Yunho đang bị một con hổ khác ngậm cổ
áo kéo lên trên lưng, ô ô…. Ba đừng lo lắng ah, con đã mua bảo hiểm rồi, nếu
như còn chết ngoài ý muốn, ba cũng có được số tiền bảo hiểm, coi như là con….
Tận hiếu ah…
“Kim
Jaejoong! Đơ người cái gì, đón lấy ah!” Thanh âm thật đáng ghét!...
Anh
muốn tôi đỡ thế nào a?! Một miệng lớn đỏ lòm ở ngay trước mắt tôi, tỏa ra mùi
khó chịu khiến tôi choáng váng một hồi, hết lần này tới lần khác răng nanh của
hổ cứ nhe ra là sao? Mắc kẹt vào răng rồi à? Có chiếc lá vừa bay qua?
“Nấc
~!”
“….”
Quả nhiên là người uống nước lạnh đều tê răng, vốn tiếng nước bọt liên tục đã
kinh khủng rồi, đáng sợ hơn là từ cổ họng con hổ kia truyền đến một tiếng nấc
đinh tai! Được rồi, tóc tôi có loạn hay không tôi cũng không quan tâm, trên
người có bao nhiêu nước bọt cũng không so đo! Nhưng! Mong mày tránh xa tao! Cút
ngay đi…!!
“Ọe…”
Hổ à, tao thật xin lỗi, chỉ có thể trách mồm mày rất hôi ah….
“Jaejoong,
cậu sao không….” Jung Yunho đối diện nhăn mặt lại nhìn tôi.
Tôi
lắc đầu, tận lực kéo khóe miệng, lấy một vật thể không rõ trên tóc xuống.
“Ọe!....”
Hổ ah, đừng run rẩy như vậy, mày cứ lắc lư làm tao chóng mặt hết rồi….
“Chậc
chậc, Kim Jaejoong, tôi thật sự phục cậu rồi, không phải bảo cậu đón cái lá cây
sao?” Ô ô… Tự tôi nhổ một cái không được sao? Với độ cao hiện giờ, tôi vươn tay
là có thể vặt được mà.
“Chuẩn
bị xong chưa?” Lại là ngữ khí ôn nhu khiến người ta hận không thể đạp anh ta
hai cái, nhìn mảnh lá trong tay, cười với tôi và Jung Yunho.
U
oán nhìn trời, kỳ thật tôi rất muốn tắm rửa trước, ruồi muỗi chung quanh bay tới
bay lui thật sự khó chịu…
“Hôm
nay, chúng ta học bài gọi côn trùng ah, hơn nữa sau khi gọi nó ra thì phải
khiến chúng phục tùng mệnh lệnh.”
Kim
Hee Chul ra dáng giáo viên, tôi cũng tận lực cọ vào chỗ lông sạch sẽ của con hổ
dưới thân, tôi biết Kim Hee Chul hẳn đã ra lệnh cho nó không được hành động
thiếu suy nghĩ, cho nên tôi cũng dần dần lớn gan, toàn thân dính dính khó chịu
không phải do mày ban tặng sao? Nhăn nhó cái gì…
“@#
[$]%. . . &*(!!”
Hmm…
Bài lần này quả thật không giống, bất quá…. Hình như có thanh âm gì?
“Ông
ông ông ông….”
Oa!
Cực kỳ khủng khiếp ah, một bầy ong đông nghịt bay tới chỗ chúng tôi, không! Là
chỗ tôi!!!!!!!
…..
Chương 44
“!
! # [$]%. . . &*()@@”
Cũng
không biết tôi thiên phú rất cao hay là mèo mù vớ cá rán, tôi tin tưởng là do
tôi thiên phú rất cao! Tóm lại lúc bầy ong kia sắp đâm vào mình, tôi dùng sức
thổi cái lá cây, đám ong kia tựa như thấy đèn đỏ phanh gấp lại, sao đó chậm rãi
bay tản đi.
Thở
phào một hơi, mặt đã đỏ lên rồi, cúi đầu nhìn lá cây trong tay, ai? Sao lại
rách…..
“Hừ,
đồ đần, cậu cho rằng cậu vừa làm cho bầy ong bay đi à? Là công lao của bản đảo
chủ ah!” Kim Hee Chul cưỡi hổ đến bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn
lưng con hổ tôi đang ngồi, rốt cục quyết định trở lại vị trí cũ.
Hoang
mang nhìn Jung Yunho: “Vậy tại sao đàn ong lại bay qua đây?” Jung Yunho lắc đầu
tỏ vẻ không biết, dừng, tôi đâu có hỏi cậu!
“Bởi
vì…. Tôi thổi sai….” Kim Hee Chul hiếm khi ăn nói khép nép, vừa dứt lời, lại
khôi phục bộ dạng nữ vương mặt lạnh.
Bất
quá…. Chuyện thổi sai này, đảo chủ ah! Nhờ anh chú ý một chút được không!! May
chỉ là bầy ong, nếu như là một đám dơi hút máu, tôi còn chưa đủ để chúng nhét
kẽ răng đấy!!!!!! Dò xét Kim Hee Chul, tên này thật là….
“Không
có bài nào có thể khống chế tất cả động vật sao?” Jung Yunho, cậu đừng vứt cho
tôi ánh mắt buồn nôn như vậy!!
“Cậu
nói hay thật ah! Chưa học trèo đã muốn tập bay!” Này này này, trèo hình như
không cần học ah? Hừ! Không biết dùng thì đừng tỏ vẻ nguy hiểm nữa! Rõ ràng là
đang lo tôi học được sẽ không sợ anh nữa, đương nhiên, bổn thiếu gia bây giờ
cũng không sợ anh.
Một
lần nữa hái lá cây khác đặt bên miệng, một mảnh lá nho nhỏ có thể thổi nhiều
bài linh tinh như vậy, mấy bài này lại có thể khiến động vật ở tất cả các quốc
gia hiểu? Âm nhạc quả nhiên là không có biên giới ah, tuy tôi cũng không giỏi
lắm về nhạc, bất quá lại nghĩ, về sau ra ngoài tùy tiện có thể gọi một con thú,
thậm chí gọi nó đến chở mình, ngay cả đường đều không phải đi, chỉ cần ở trong
nhà mà mở cửa, để cho chúng cõng tôi ra ngoài, ha ha.
“Này!
Tên ngốc kia, bài vừa nãy tôi thổi nhớ không?”
Huh?
Gọi tôi? Chờ tôi học được mấy cái bài chết tiệt này, sẽ lấy anh làm thí nghiệm
đầu tiên.
Kim
Hee Chul ưu nhã nhắm mắt lại, mảnh lá cây bên miệng nhẹ nhàng run: “! @#%)
[$]#@! @!”
“Loạt
xoạt!....” Tán cây trên đầu đột nhiên xuất hiện vô số thằn lằn, mắt thẳng tắp
nhìn chằm chằm vào tôi, cái đuôi còn lớn hơn cả người đong đưa qua lại.
“Cái
này, là anh gọi ra sao?....” Cố giữ tỉnh táo! Từ nhỏ đến giờ, tôi nhìn thấy mấy
con vật thế này da đầu lại run lên.
“Uh,
đúng vậy, cậu thử đi.”
Muốn
tôi thử? Có lầm hay không ah! Nhỡ chẳng may thổi thành bảo nó tấn công thì sao…
“Nhanh
lên ah!....”
Vì
cái gì trước mặt Jung Yunho chẳng có con gì cả! Chẳng lẽ thiên tài thì nhất
định phải gặp gian nan sao?! Hít sâu một hơi, nuốt nước bọt, thằn lằn ah, mày
nhất định phải cho tao mặt mũi ah! Đừng để ta mất mặt!!
“[$]#@!
[$]. . . &** [$]#! ! !”
“Ah
ah ah ah ah ah ah ah ah!....” Ngón tay đột nhiên đau xót, một hàm răng nho nhỏ
cắm vào ngón trỏ tôi, trời ơi, tôi chưa thổi mà…
“Thực
xin lỗi, là tiếng chuông điện thoại tôi ah…” Kim Hee Chul! Tôi với anh không
đội trời chung!!!!!
Choáng
váng truyền đến, phẫn nộ quá mức mà ngất đi, hắc ám bao phủ tất cả….
Ngón
trỏ cảm thấy mềm mềm ướt ướt, còn hơi nong nóng, là cảm giác đầu lưỡi liếm? A….
Liệu có phải là tên Jung Yunho đại sắc lang kia thừa dịp tôi ngủ mà phi lễ tôi?
Đại biến thái ah! Vội ngồi bật dậy!
“….”
Trời ơi! Tôi nhìn thấy cái gì đây, kẻ ngậm ngón tay tôi không phải Jung Yunho!
Mà là con thằn lằn buồn nôn kia!! Đầu lưỡi thật dài khẽ liếm láp miệng vết
thương trên ngón trỏ tôi!! Thánh mẫu Maria! Lúc con nhắm mắt lại rồi mở ra, xin
người hãy làm cho hết thảy mọi thứ đều biến mất! Ba, hai, một…. Ah ah ah ah ah
ah ah!!! Vẫn còn! Vật kia vẫn mút tay tôi!!!
“Jaejoong,
cậu nhìn không tệ chút nào.” Trán được một bàn tay ấm áp trùm lên. Theo phản xạ
đẩy ra. Con thằn lằn theo động tác của tay tôi liền văng ra, bay một vòng.
“Jung
Yunho!! Bắt nó hộ tôi. Bắt nó đến đây!!!!”
“Không
được ah….” Jung Yunho lộ vẻ khó xử: “Hee Chul nói nó đang chữa thương cho cậu,
nếu như không nhanh chóng để nó bài tiết nước bọt đắp lên vết thương, rất có
thể thần kinh sẽ bị hỏng đấy…” Hee Chul nói? Gọi thân thiết như vậy? Hừ! Thần
kinh bị hỏng? Chỉ có cậu mới tin mấy chuyện ma quỷ của anh ta! Lấy nước bọt của
nó? Chẳng lẽ không có biện pháp sao?! Dùng phương pháp buồn nôn như vậy làm
gì?!
“Tôi
ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn
một ngày rồi…”
“Rất
tốt….” Hai chân đạp một cái, tiếp tục mê man, tôi không muốn nhìn thấy đồ vật
như vậy…
…
Lúc
một lần nữa khôi phục ý thức là bị thanh âm loảng xoảng đánh thức, có lầm hay
không ah! Bất quá ngón trỏ không có cảm giác gì rồi.
“Jaejoong?
Tỉnh?” Mơ mơ màng màng gật đầu, vừa mở mắt liền chứng kiến khuôn mặt siêu đẹp
trai của tôi! Cái gì vậy? Ba ngày rưỡi đã trôi qua rồi? Tôi còn chưa kịp làm
việc gì cả!!
“Sao
lại ồn ào thế?!” Thanh âm rầm rầm kia rốt cuộc là cái gì?!!!!
“Ah,
cậu là nói thanh âm ngoài cửa sổ sao?” Jung Yunho vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ
kéo rèm lên.
“….”
Một đống động vật có cánh đang ra sức đụng vào cửa. Lúc rèm được kéo lên, chúng
đơ người mấy giây, kế tiếp liền bay tới phủ kín cửa.
“Má
ơi! Kéo xuống! Mau kéo xuống!” Gần đây tôi đã chịu nhiều kích thích lắm rồi,
tại sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều côn trùng thế….
“Jaejoong,
kéo xuống rồi, đừng lo lắng.” Thái độ quy củ như vậy. Nhất định là có chuyện gì
đã xảy ra.
“Jung
Yunho! Đến cùng là chuyện gì?!”
“Cái
này…. Cậu bị thằn lằn cắn rồi ngất đi, tôi rất tức giận! Cho nên tôi liền bỏ
chút thuốc xổ vào trong đồ ăn cho động vật….”
“Sau
đó thì sao?....” Dự cảm chẳng lành lại tới….
“Hẳn
là bị mấy con côn trùng thấy…”
“Cho
nên?....”
“Bị
phát hiện rồi…”
“Thuốc
xổ ở đâu ra?”
“Cocacola
cộng thêm bột trong hộp mì chính…”
“Trong
đấy không phải là thuốc kích thích sao?....”
“Cũng
có thể nói như vậy ah….”
“….”
Bi
thảm nhất chính là đúng thời điểm mấu chốt, thân thể lại trao đổi!!! Cửa sổ
bằng thủy tinh bị đập sắp vỡ tan, mà tôi? Hiện tại không chạy chẳng lẽ chờ bị
vây sao?!!!!
Chương 45
Ngoài
muỗi ra, các loại côn trùng khác cũng xuất hiện.
“Kim
Jaejoong! Cậu thả tôi ra!!!” Run rẩy bám vào người Jung Yunho, nhìn đám côn
trùng, chỉ có thể càng thêm cảnh giác nắm chặt vợt muỗi trong tay, hai đùi quặp
vào người Jung Yunho, đến thời điểm này lại chợt cảm thán vì sao eo của tôi nhỏ
như vậy, nên hai đùi quặp lấy cậu ta thỉnh thoảng lại trượt, cộng thêm tôi sợ
tới run rẩy và cậu ta tức đến run rẩy, rất nhanh chúng tôi liền hoa lệ ngã
xuống….
“Cứu
mạng ah!!!....” Vừa ngã xuống đất, một đám màu đen liền nhào về phía tôi, vội
vung vẩy vợt muỗi. Khí lực đứng lên cũng không có nữa, nếu như lúc này có Kim
Hee Chul ở đây thì hay rồi, khống chế đám công trùng kia, sau đó trừng phạt
chúng a. Có lầm hay không! Đây hết thảy đều là do Jung Yunho ban tặng, không
phải nói khứu giác động vật rất linh mẫn ư? Sao không thể cẩn thận phân biệt
bản chính với bản lậu ah? Hết lần này tới lần khác một mực nhớ kỹ mùi hôi thối
từ Jung Yunho ba ngày chưa tắm rửa, bám theo tôi bay tới.
“Đinh….”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn vợt muỗi trong tay, sao đúng thời khắc mấu chốt lại
hết điện vậy!!! Oa ah! Không sống nổi nữa rồi!!
“Jung
Jung Jung Jung Jung!!!” Lắp bắp chỉ vào Jung Yunho ngồi bên cạnh nhàn nhã, đám
côn trùng chết tiệt thật đúng là có thù tất báo, tuyệt không động đến “Người vô
tội”, tôi ở đây ra sức uốn éo vặn vẹo (Phòng
ngừa côn trùng đâm vào tôi), cậu ta ngay cả động cũng không thèm động một
cái, bảo trì nguyên trạng ngồi trên sàn nhà ngáp xem cuộc vui.
“Jaejoong,….
Cố gắng lên….” Cậu nói cái gì vậy! Hẳn cậu phải vươn tay giúp đỡ một chút chứ!
Cậu sao lại cho chúng uống thuốc kích thích!!! Không có chút căn cứ khoa học nào cả! Hơn nữa tại sao lại dùng thuốc kích thích rởm làm thuốc xổ! Jung Yunho ah Jung Yunho, cậu là quỷ keo kiệt a! Tôi lần trước bỏ thuốc cậu vẫn còn thừa một ít mà!! Sao cậu không biết mở ngăn kéo ra mà lấy?!! Không phải là tôi xui Jung Yunho làm việc xấu, mà là! Nếu thật sự là bỏ thuốc kích thích, đám động vật giống đực sẽ quỳ xuống chân tôi (Đừng nghĩ linh tinh! Là cảm ơn tôi mà thôi!), từ nay về sau sẽ nghe theo mệnh lệnh của tôi, lúc đó da hổ lông chồn chẳng phải không còn chỉ có trong mộng tưởng sao? Tổ yến vi cá ăn no vứt đi còn thừa sao?!
Tuy
nói thể chất của Jung Yunho tốt hơn tôi, nhưng phải kiên trì hưởng thụ “Vui vẻ”
thời gian dài như vậy thì cũng không chịu được ah, phản kháng cả buổi hiệu quả
chỉ được có một chút. Tôi phát hiện đám côn trùng này cũng không phải lao như
điên tới không có mục đích, trái lại, chúng không ngừng biến hóa đội hình, có
thể nói là hình vẽ? Tóm lại tựa như trong phim hoạt hình, chốc lát biến thành
dấu chấm than, chốc lát lại biến thành biểu tình phẫn nộ, mỗi lần như vậy tôi
đều cố gắng đè nén xúc động muốn vỗ tay.
“Dừng….
Lại….” Nhìn tên nào đó đã sắp ngủ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khuôn mặt
mình nhìn thật đáng hận! Jung YunJae chết tiệt! Không phải nói chưa đến ba
ngày, tên kia sẽ tỏ tình với tôi sao?! Bắt tôi uống chất lỏng kia, còn là một
bát lớn! Mặc kệ! Chỉ cần tránh được kiếp này, tôi nhất định phải nắm Jung Yunho
trong tay! Cả đời tra tấn cậu ta, hung hăng đặt cậu ta dưới thân chà đạp tàn
phá!!!
“Ba
~….” Tức giận muốn mắng đấy, nhưng thể lực là thứ có hạn, vô lực ném vợt muỗi
hết điện giờ chỉ có thể làm quạt, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng còn chưa được sao?
Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Chờ tôi bị cả đám côn trùng kia tiêu diệt, ba ngày
sau, tôi lại là một anh hùng! Bởi vì, linh hồn của tôi còn sống!
“Jung
Yunho! Kiếp sau gặp lại….” Những lời này thật sự là nói với cậu ta, tôi cũng
rất phối hợp với hoàn cảnh, ngôn ngữ và thần sắc đều rất phù hợp, nhưng! Nếu
như cậu ta cho rằng tôi sắp chết thì nhầm rồi, hừ, thử nghĩ mà xem! Ba ngày
sau, Kim Jaejoong một đời anh hùng thần không biết quỷ không hay trở về! Mà kẻ
nằm trong quan tài lại là Jung Yunho, xin lỗi, kiếp sau! Nếu như có kiếp sau!
Cậu nhất định phải tìm được tôi! Hơn nữa phải đối xử thật tốt với tôi! Nhất định
phải nghe lời tôi!
“@#
[$]%. . . &! [$]#@! ! ! @#%%. . . [$] [$]. . . % [$] [$]##@.
..”
Không
cam lòng nhắm mắt lại, kỳ thật trong lòng vẫn có chút khẩn trương, Jung Yunho
ah, xác cậu có thể có chút thê thảm, bất quá hết thảy đau đớn bổn thiếu gia
gánh chịu thay cậu rồi, cậu nên đi đầu thai ah, hiện tại xuyên không rất lưu
hành, nói không chừng cậu liền vinh quang xuyên đi, từ nay về sau hưởng thụ
vinh hoa phú quý, đừng quên lưu lại ít tài sản cho tôi…
Đau
đớn trong tưởng tưởng không đến. Nhưng là? Miệng bị mở ra, không dám mở to mắt,
tạp âm xung quanh như tiếng sấm khiến cho tim tôi đập thình thịch, nếu như hiếu
kỳ mà mở mắt, nói không chừng mắt sẽ bị đâm nát mất, vì xác chết toàn vẹn của
Jung Yunho, tôi vẫn là nhịn một chút a….
“Tích,
tích tích….”
Miệng
bị mạnh mẽ mở ra còn có cảm giác ẩm ướt, chẳng lẽ? Chẳng lẽ chúng muốn vào
trong lục phủ ngũ tạng của tôi?! Cái này quá độc ác a!!!!
“Ào
ào…” Chất lỏng không ngừng thông qua yết hầu chảy vào thực quản, tôi dù ngốc (Kỳ thật tôi không hề ngốc!) cũng hiểu
là chuyện gì xảy ra rồi! Đám côn trùng kia! Vậy mà! Vậy mà hiểu được ăn miếng
trả miếng!!!!!!!!!!
Bị
bắt ép uống không ít chất lỏng, thanh âm rào rào chung quanh cũng nhỏ dần, ngậm
miệng đã cứng đơ, hmm… Hương vị là lạ, chẳng lẽ là cái đó….
“Ùng
ục ục….”
Phần
bụng bắt đầu kêu réo, nhanh như vậy?! Bưng chặt bụng: “Jung Yunho! WC còn giấy
không?!”
“Khò
khò….” Trả lời tôi là thanh âm tiếng ngáy ngọt ngào, hừ! Đây là lần thứ hai tôi
thấy, nguyên lai bộ mặt siêu đẹp trai của mình rất đáng ăn đòn!!!!!
Xông
vào WC, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần đặt mông ngồi xuống. Xem ra hôm nay
phải ở trong này lâu dài rồi…
Nơi
nào đó đau đớn khiến cho cừu hận của tôi với Jung Yunho càng thêm sâu sắc.
“Phốc….
Ba…” Jung Yunho! Đại gia tôi ra khỏi cửa này, cậu liền chuẩn bị tinh thần để
Jung thúc thúc nhặt xác a! Có câu nói thật đúng! Hoạn nạn mới biết chân tình!
Tôi thật muốn cảm ơn thiên tài đã phát minh bồn cầu, nếu không có người đó,
hiện tại tôi đã sớm ngồi xổm lưng đau nhức rồi! Chờ tôi đi ra ngoài! Nhất định
định phải đúc tượng bồn cầu bằng ngà voi để kỷ niệm việc này, thể hiện lòng
biết ơn chân thành nhất của tôi với bồn cầu.
“Urgghh….
Argghh, hô hô, Urghhh…” Không phải tôi cố ý phát ra thanh âm khiến người ta suy
nghĩ linh tinh đâu, mà là, thật sự rất đau ah!!!! Tôi đã ngồi trong này ít nhất
hai giờ rồi thì phải? Lần đầu xong quần còn chưa kịp kéo lên bụng đã lập tức
quặn đau, ô ô ô, tôi tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này. Trong khi đó tên Jung
Yunho chết tiệt kia lại ở bên ngoài thoải mái ngáy!!!
“Urggh!!!!!
Ah….. A…..”
“Cộc
cộc cộc!!!!!” Cửa bị xô mạnh, tôi sợ tới mức hai chân như nhũn ra, một lần nữa
cảm ơn thiên tài đã phát minh ra bồn cầu!
“Kim
Jaejoong! Cậu ở bên trong làm gì vậy!!!” Jung Yunho chết tiệt, nói nhảm! Cậu
nghĩ tôi vào WC còn có thể làm gì! Chẳng lẽ cậu cũng muốn đi WC? Ha ha, tôi sẽ
ngồi đây suốt! Đương nhiên tôi cũng không đứng dậy nổi…. Cho cậu chết! Cho cậu
chết! Ha ha ha….
“Ah….
Tôi đang….”
“Kim
Jaejoong!! Cậu dám yêu đương vụng trộm sau lưng tôi!!! Tôi muốn xông vào giết
tên gian phu kia!!!”
“….”
Xin nhờ! Cậu thấy gian phu ở đâu vậy! Tôi là đang phấn đấu vì sự nghiệp khoa
học xã hội chủ nghĩa mà!
“Tôi
muốn phá cửa vào!”
“Đừng!
Đừng mà! Tôi đang, tôi đang đi nặng ah!!!” Hả, tên này có bệnh ah! Thời khắc
xấu hổ như vậy…
“Tôi
không tin! Cậu là kẻ vong tình! Lúc ở cạnh tôi cậu đâu có vui vẻ như
vậy!!!....”
“Tôi
tôi tôi tôi tôi!!....” Tôi nào có! Tên này rảnh rỗi nên gây sự à! Cậu ta xông
vào thì không vấn đề gì, nhưng vạn nhất đám vệ sĩ mà ba cố ý phân phó nghe được
tiếng kêu của cậu ta xông vào thì sao?! Tôi chẳng phải sẽ rất mất mặt ư?! Vì
cái gì chuyện xui xẻo đều rơi vào tôi ah!!!!!
“Uỳnh!”
Đã xong, tên kia lại tiếp tục xô cửa rồi.
“Jung
Yunho!!! Cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ ah!!!!” Đến WC cũng không cho tôi
được yên! Chờ tôi ra khỏi cái cửa này sẽ cho cậu biết tay! Được rồi, tạm thời
vẫn nên ngồi ở chỗ này a, nghĩ lại, tôi và cái WC này, đặc biệt là bồn cầu,
thật sự là gắn bó keo sơn ah, mấy lần khiến cho tôi mất mặt rồi, sau khi khỏi
phòng này, nhất định phải hủy bồn cầu đi cho hả giận!!!
“Vậy
cậu đáp ứng tôi! Sau khi ra khỏi đó không được tìm tôi gây phiền toái!” Giấu
đầu lòi đuôi, nguyên lai tên này đang có âm mưu! Hừ! Cậu cho rằng tôi đáp ứng
cậu thì tôi sẽ không gây sự với cậu ư? Mấy chiêu thề độc đó tôi chưa bao giờ
tin! Bằng không vì cái gì tôi nguyền rủa cậu nhiều như vậy, cậu vẫn sống rất
tốt đó thôi!!!!
“Được!
Được! Tôi thề tuyệt đối không tìm cậu gây phiền toái!!” Mới là lạ!
“Tin
cậu một lần vậy, xong rồi, bọn mày không cần tông cửa nữa đâu!” Bọn mày? Tên
này thật sự gọi người tới?!!!
“Grrừừ…”
Má ơi! Đưa hổ tới đây?!!! Jung Yunho! Coi như cậu lợi hại!
“Jaejoong?
Nghe rõ chưa? Nhớ đừng có tìm tôi gây phiền toái ah ~ Bằng không thì, với thân
phận của cậu bây giờ, và cả những chuyện kia, có thể sẽ bị động vật đối đãi rất
đặc biệt ah ~ Hmm… Mùi đã bay ra đây rồi, nhớ phải tắm rửa nha ~ Thời tiết thật
là đẹp, thích hợp đi chơi ah ~~~~”
Vì
cái gì! Vì cái gì ah!!! Trời xanh, sao ông không đeo kính để nhìn cho rõ ah!
Tên làm chuyện xấu là Jung Yunho đó!! Không phải tôi đâu!!!!
“Phốc….”
Ai, tôi vẫn nên dành sức để tiếp tục phấn đấu thì hơn…
No comments :
Post a Comment